Hotline: 0.989.000.000    |   Liên hệ        
| 28/03/2021, 05:51 pm |

Phúc lộc một đời đều đã định, giàu sang quá phận cũng nguy nan


Người xưa nói: Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo. Câu này nghĩa là người quân tử (người nhân đức) chỉ nhận tiền tài kiếm được bằng đạo nghĩa chân chính, không ham thích tài sản bất nghĩa.


Có lẽ phần lớn con người hiện đại đều cho rằng câu nói này không hay mà cũng không thực tế. Thật ra chữ “đạo” mà người xưa nói đến chính là đức hạnh, đạo nghĩa của con người, tài sản bất nghĩa rất có thể là những tài sản nằm ngoài đức hạnh, nhìn thì tưởng là của mình, nhưng thật ra không phải.


Chuyện kể rằng: anh họ của Vi Nguyên Phương là Bùi Phác từng làm Huyện úy huyện Tân Bình ở Bân Châu, chết trong thời gian nhậm chức vào năm Nguyên Hòa thứ 5.


Vào năm Trường Khánh thứ nhất đời vua Đường Mục Tông, Vi Nguyên Phương thi rớt kỳ thi khoa cử, ông muốn đến Lũng Hữu sống một thời gian. Một hôm nọ, Vi Nguyên Phương đi khỏi Khai Viễn Môn mấy chục dặm, đi đến một quán trọ hẻo lánh, đang chuẩn bị vào đó nghỉ ngơi, ngay lúc đó, ông nhìn thấy một quan võ đang cưỡi ngựa đi tới, phía sau còn có mấy chục tùy tùng đi theo. Quan võ này trông rất giống Bùi Phác, người này nhìn thấy Vi Nguyên Phương hình như cũng nhận ra ông, liền vội vàng xuống ngựa né tránh, bước vội vào gian phòng nhà của quán trà, kéo rèm che xuống, còn đám tùy tùng thì ngồi trên những chiếc ghế con ở bên ngoài rèm cửa.


Vi Nguyên Phương cảm thấy rất kỳ lạ, cũng đi theo vào quán trà đó, ông vén rèm lên bước vào trong gian phòng nhỏ, nhìn lại thì người này đúng thật là Bùi Phác.



Ảnh minh họa: Tranh của Trương Trạc Đoan (Bắc Tống).


Vi Nguyên Phương vô cùng kinh ngạc, cúi chào và nói: “Biểu huynh (anh họ) rời khỏi nhân gian, lại nhậm chức quan võ, dẫn theo đám tùy tùng uy nghiêm như vậy”. Bùi Phác nói: “Hiện giờ ta đang làm quan nơi âm gian, phụ trách là quản lý âm binh, cho nên mới ăn mặc như võ quan”.


Vi Nguyên Phương hỏi: “Huynh làm chức quan gì vậy?”


Bùi Phác nói: “Lược thặng sứ của Lũng Hữu tam xuyên”. (Người xưa cho rằng thu nhập của con người đều có sự sắp đặt của số phận, nếu tài sản vượt qua những gì được định sẵn thì sẽ bị âm ti cướp mất, người quản lý công việc lấy đi tài sản vượt mức này gọi là “Lược thặng sứ” – lược là lấy mất, cướp mất, thặng là thặng dư, thừa ra)


Vi Nguyên Phương lại hỏi tiếp: “Huynh quản lý việc gì?”


Bùi Phác nói: “Ta quản lý tài sản của con người trên thế gian, nếu con người có tài sản dư thừa thì ta sẽ lấy đi”.


Vi Nguyên Phương hỏi: “Thế nào là tài sản dư thừa?”


Bùi Phác nói: “Có người làm kinh doanh buôn bán, có người đi ăn xin, sự sắp đặt của số phận luôn rất vừa vặn, đột nhiên gặp được hàng hóa khan hiếm, hoặc do khéo léo toan tính mà có được, đó chính là tài sản nằm ngoài số phận, tức là tài sản dư thừa, vì vậy phải lấy đi”.


Vi Nguyên Phương nói: “Huynh làm sao biết đó là tài sản dư thừa mà lấy đi chứ?”


Bùi Phác nói: “Người sống uống một ngụm nước, ăn một miếng cơm đều được định sẵn từ trước bởi phước báo của kiếp trước, chứ đừng nói là tài sản. Tại âm ti có đăng ký quy định hạn mức về số tài sản mà mỗi một người được sở hữu, nếu sở hữu số tài sản vượt quá con số trong sổ đăng ký, quan sứ ở âm ti sẽ viết một tờ cáo trạng, sau đó bọn ta sẽ đi truy thu số tài sản dư thừa đó”.


Vi Nguyên Phương hỏi: “Cái gọi là lấy lại, là cướp trực tiếp từ trong túi áo của họ, hay là lấy trộm từ trong túi tiền của họ?”


Bùi Phác nói: “Không phải. Nếu là tài sản đáng được hưởng trong đời, thì sẽ có được hết tất cả. Nếu như là tài sản có được nằm ngoài quy định của đời này, thì sẽ bị bọn ta mang đi, hoặc là khiến kẻ đó hư hao, hoặc là khiến kẻ đó gặp tai họa, hoặc là mua bán hàng hóa với một cái giá khác thường, chứ không liên quan gì đến bản thân người đó.


Từ khi sinh ra, ta thường hay nghe mọi người nói rằng thương gia chăm chỉ được tiền, nông dân chăm chỉ thì được thóc, sĩ tử chăm chỉ thì được công danh… Chỉ tiếc cho những kẻ không chăm chỉ lao động, cuối cùng không có được gì cả. Thương gia bị lật thuyền, nông dân gặp năm hạn hán, sĩ tử nhiều lần thi rớt, chẳng lẽ là bởi vì họ không chăm chỉ sao? Bây giờ ta mới biết, lao động chăm chỉ là cơ sở của đức hạnh, cái gốc khiến người ta lương thiện nằm ở giáo dục. Đức hạnh chính là lương thiện, lương thiện được xem là chuẩn mực mà mỗi người nên tuân theo. Có đủ đức hạnh rồi, mới có thể phát tài làm quan. Hôm nay ông gặp được ta, cũng là do kiếp trước định sẵn, ông đáng được nhận hai cân bạc trắng, nếu như vượt quá số tiền này, ta vẫn sẽ lấy đi của ông, cho nên không thể cho ông thêm. Lần này ông đi xa, tại Kỳ Sơn sẽ có thu hoạch khá nhiều, còn ở Bân Châu sẽ thu hoạch rất ít, tại Kinh Thủy sẽ không thu hoạch được gì, ở các thị trấn khác cũng bình thường. Đời người đều được định sẵn cả rồi, thời vận không giống nhau, im lặng quan sát, không nên nóng vội mà tranh quyền đoạt lợi với người khác, cố gắng lên! Ta còn có công vụ, cần phải đi vào trong thành, định số ở âm gian, không được làm trái”.


Thế là Bùi Phác đưa cho Vi Nguyên Phương hai cân bạc trắng, sau khi từ biệt liền lên ngựa.



Ảnh: “Canh Chức Đồ” của Trần Mai thời nhà Thanh.


Vi Nguyên Phương liên tục khẩn cầu: “Chúng ta cách biệt nhiều năm, đột nhiên gặp lại ở chỗ này, vẫn chưa nói được câu nào thân mật, nay lại phải âm dương cách biệt, tại sao phải đi ngay chứ?”


Bùi Phác nói: “Chỗ làm việc của bọn ta được thiết lập tại vùng Khiên Thủy Lũng Sơn, Thổ Phồn sắp đến chỗ này rồi, lo là họ sẽ xâm lược, phải đi gặp mặt  Kinh triệu doãn – một chức quan của âm gian, thương lượng liên minh. Tuy rằng không phải mưu tính sâu xa, nhưng tạm thời có thể giải quyết được tai họa chiến tranh, cũng có thể ổn định biên cương nói chung. Chiến mã của bọn họ đã chuẩn bị xong rồi, không bao lâu nữa sẽ đến đây, không lên kế hoạch trước thì sẽ không kịp nữa, cáo từ! Cáo từ!”.


Đoàn người của Bùi Phác cưỡi ngựa đi được vài dặm thì biến mất, không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa. Vi Nguyên Phương quay đầu lại nhìn món đồ mà Bùi Phác tặng mình, đúng thật là bạc trắng. Vi Nguyên Phương trong lòng buồn bã, lên đường đi thẳng về phía tây, những chuyện mà ông trải qua sau này giống hệt với những gì mà Bùi Phác đã dự báo. Vi Nguyên Phương nghĩ thầm: Những người biết trước số phận của con người, chắc đã biết được đạo lý bên trong từ trước rồi.


Không lâu sau, Thổ Dục Hồn và Thổ Phồn bạo loạn, triều đình biết được chuyện này, lo lắng bọn họ sẽ tạo phản, vua kêu các đại thần giải quyết chuyện này, ra lệnh cho tể tướng đi gặp mặt các chư hầu để kết đồng minh, Thôi tướng quốc không muốn đích thân đi đến biên cương, vì thế đã ký hiệp ước đầu hàng. Cuối cùng mọi chuyện đều như những gì Bùi Phác nói.


Theo Sound Of Hope

Biên dịch Châu Yến 


« Quay lại

BÌNH LUẬN




© Copyright 2020 Vietnamnext.vn, All right reserved © Ghi rõ nguồn "Vietnamnext.vn" khi phát hành lại thông tin từ website này.